14 người đi 150 cây số lên sân bay đón một Việt kiều Mỹ về ăn Tết “đây là lần chót đi đón Việt kiều”
Hơn 9h tối, đoàn gia đình rước cậu tôi từ Mỹ về ăn Tết mới tới nhà, mấy dì tôi bảo: “Thôi đây là lần chót đi đón Việt kiều”.
21:48 18/01/2023
Cậu tôi ở Mỹ, 4-5 năm là về nước ăn Tết một lần. Lần nào, cậu cũng muốn tự đi từ sân bay về nhà, cậu nói “sống ở nước ngoài mấy chục năm nhưng vẫn còn nhớ tiếng Việt vẫn còn nhớ đường để bắt taxi về quê, không cần đi rước”. Nói là vậy nhưng đến ngày cậu về, đại gia đình bên ngoại tôi vẫn lên sân bay đón.
Lần gần đây cậu tôi về ăn Tết là năm 2018. Tôi nhớ dịp đó, đại gia đình bên dòng họ ngoại tôi đều đi rước ở sân bay.
Các cậu, các dì của tôi gia đình làm nông, đều khá giả. Họ đã già, quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà, đi chợ xã cùng lắm là đi chợ huyện nên nghe nói “đi Sài Gòn rước Việt kiều” là họ háo hức, ai cũng muốn đi để cho biết.
Thế là ông cậu thứ bảy của tôi đứng ra lãnh trách nhiệm thuê một chiếc xe du lịch 16 chỗ. Gia đình các dì hai, ba, tư, cậu năm, dì sáu… cử đại diện tham gia.
Tất cả tổng cộng 13 người, thêm tôi nữa là 14. Từ quê tôi lên Sài Gòn độ 150 cây số, xe khởi hành lúc 3h sáng.
Do buổi chiều cậu tôi mới hạ cánh, xe lên tới Sài Gòn từ sáng nên một bà dì của tôi nói với bác tài xế chở đến “tòa nhà gì cao cao, có cái sân lòi ra để đậu máy bay” (toà nhà Bitexco) để xem cho biết.
Một bà dì khác thì đòi đi hầm Thủ Thiêm, cũng để cho biết. Xe chạy một loáng là tới hai nơi này. Ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ, mấy bà dì tôi ngước nhìn toà nhà rồi trầm trồ “cao quá, cao quá”. Lúc chui qua hầm Thủ Thiêm cũng vậy.
Hết biết đi đâu, không có nhu cầu tham quan mua sắm ở siêu thị hay trung tâm thương mại, mấy dì tôi quyết định vào sân bay vì sợ lỡ đâu máy bay tới sớm, cậu tôi xuống mà không có ai đón thì tội nghiệp.
Vậy đó, cả đoàn 13 người chờ đợi, ngồi mòn mỏi, vật vã ở sân bay từ trưa cho đến tận chiều thì máy bay mới hạ cánh. Đón cậu tôi xong, lên đường về quê thì bị kẹt xe ở cao tốc cửa ngõ TP HCM.
Đi từ 3h sáng, về đến nhà hơn 9h tối, được lướt qua hai chỗ mà mấy dì mấy cậu tôi muốn xem, ngồi mòn mỏi ở sân bay mấy tiếng thêm mấy tiếng ngồi trên xe nữa, họ than: “Chắc lần này là lần cuối chứ già cả hết rồi, lần sau không đi nổi nữa”.
Tình cảnh hàng nghìn người chen chúc nhau ở sân bay để đón Việt kiều tôi thấy cận Tết nào cũng xảy ra.
Rất nhiều gia đình sẵn sàng thuê xe 16 chỗ, thậm chí không chỉ một xe để ra sân bay đón người thân về nước ăn Tết.
Tôi thấy có hai lý do, một là tình cảm dành cho người thân sau thời gian dài xa cách. Hai là nhiều người ít có dịp đi thành phố, nên sẵn dịp họ đi cho biết, nhưng do mục đích là rước người thân nên chuyện tham quan cũng chỉ dừng lại ở mức cưỡi ngựa xem hoa.
Có lẽ, chỉ vài năm nữa thôi, lớp người trước già đi thì tình cảnh này sẽ không còn nữa, giống mấy dì mấy cậu của tôi.
Sân bay Long Thành khi hoàn thành cũng sẽ rộng rãi hơn, hy vọng không còn thấy cảnh người đón chen chúc vật vạ nữa.
Nhưng trước mắt, tôi nghĩ cũng nên có giải pháp để sân bay Tân Sơn Nhất bớt quá tải như hạn chế người vào sân bay đưa đón, phân luồng và sắp xếp khoa học hơn để không có những cảnh lộn xộn.
Diễm Châu bỏ gần 2 tỷ mua giống Tây, giờ làm đơn xin giảm học phí cho con: Áp lực kinh tế đè nặng
Một mình nuôi 5 con cộng thêm công việc kinh doanh không thuận lợi khiến Diễm Châu phải làm đơn xin giảm học phí cho 3 con lớn. May mắn cô đã được nhà trường hỗ trợ.