Nữ giúp việc có con với cậu chủ, 40 năm không được gặp và cuộc điện thoại đoàn tụ bất ngờ
Vào một ngày cách đây 40 năm, cô Lan nhận tin con đã cùng gia đình ra nước ngoài. Người phụ nữ tội nghiệp chỉ biết đứng khóc trong bất lực.
14:52 24/10/2022
Chuyện tình nữ giúp việc với thiếu gia nhà giàu
Sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh kinh tế khó khăn, cô Lê Thị Ngọc Lan (sinh năm 1955, người gốc ở quận Bình Thạnh, TP.HCM) phải đi làm giúp việc kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Tuổi mười tám đôi mươi, cô Lan đến làm việc cho một gia đình nhà giàu có 9 người, một bà mẹ già, 2 ông bà chủ và 6 người con - 3 trai, 3 gái. Trong quá trình làm việc tại đây, cô Lan và cậu Hai có tình cảm với nhau.
Khi cô Lan mang thai, vì muốn giấu gia đình chủ nên cô quyết định xin nghỉ việc, quay về nhà ở. Thời gian sau đó, cậu Hai vẫn qua lại thăm nom và chu cấp tiền bạc cho cô.
Cô Lan xúc động kể lại câu chuyện của mình.
Qua 9 tháng 10 ngày thai nghén, cô Lan hạ sinh một bé trai. Cậu Hai đặt tên cho bé là Trương Thanh Long và đích thân đi làm giấy khai sinh cho con. Sau này, cuộc sống của cô Lan quá khó khăn, không có ai nương tựa, nhà cửa cũng không có nên cô xin đi làm kinh tế mới, bồng theo cả con trai. Thỉnh thoảng, ba của Long vẫn gửi tiền chu cấp cho hai mẹ con.
Nhưng đến khi Long được khoảng 4-5 tuổi, cậu bị ốm liên miên. Cô Lan thương con đau ốm, sống với mẹ quá cực khổ, phải nằm ngủ ở vỉa hè, nắng mưa rát mặt. Suy nghĩ kỹ càng, cô dắt con tới nhà ông bà chủ, nói cho bà chủ biết sự thật về thân thế của Long. Vài ngày sau, bà chủ qua nhà, nói với cô Lan hãy để bà chăm sóc Long. Bà chủ cho cô Lan một ít tiền, đồng ý để cô được qua thăm con trai 1 tháng/lần.
"Chuyện chỉ có tôi, ba của Long và bà chủ biết. Khi đưa Long về, bà chủ nói với cả nhà rằng nhận Long làm con nuôi. Long gọi ông bà chủ là bố mẹ, gọi ba là anh Hai. Mỗi khi tôi qua thăm, bà chủ cũng dặn tôi không được xưng mẹ - con với Long mà chỉ được xưng là chị Hai. Ông bà chủ làm lại giấy khai sinh cho Long với tên mới là Trương Hữu Phúc", cô Lan kể.
Tấm ảnh duy nhất của con trai mà cô Lan có được khi nhờ người xin giúp.
Mảnh giấy ghi địa chỉ của con cũng được cô giữ gìn cẩn thận.
Mẹ con mất liên lạc 40 năm và cuộc gọi lúc 22h đêm
Vào một ngày năm 1981, cô Lan đến hẹn được thăm con nên tới nhà bà chủ. Tuy nhiên lúc này, cô mới được hàng xóm xung quanh cho biết cả gia đình họ đã sang Đức. Người phụ nữ hiền lành chỉ biết đứng ở cửa ngôi nhà giàu mà khóc trong bất lực. Cô mất liên lạc với con trai từ đó đến nay.
Trong 40 năm xa cách, cô Lan đã có gia đình mới, sinh thêm 2 người con gái nhưng trong lòng vẫn luôn cố gắng tìm đủ mọi cách để biết thông tin về đứa con trai thất lạc. May mắn, gia đình ông bà chủ vẫn còn một người chị gái ở Sài Gòn, đó là cô Nhàn. Thông qua cô Nhàn, cô Lan mới biết được chút ít về tình hình của Phúc (gọi theo tên mới - PV).
Suốt 40 năm qua, cô Lan mất liên lạc với con trai.
"Nhờ cô Nhàn làm cầu nối, tôi biết con trai vẫn khỏe mạnh. Cô Nhàn cũng cho tôi một tấm ảnh và địa chỉ của Phúc ở bên Đức. Nhưng khi tôi năn nỉ, muốn được nói chuyện với con thì bà chủ nhắn lại với cô Nhàn là không đồng ý. Bà nói gia đình giấu, không muốn cho Phúc biết thân phận thật. Bà muốn Phúc tập trung học hành.
Tôi cũng biết thêm thông tin là ba của Phúc bị tai nạn nên đã mất. Sau này cô Nhàn mất thì tôi cũng không biết thêm gì về Phúc nữa", cô Lan kể thêm.
Ở cái tuổi gần đất xa trời, cô Lan cùng chồng hiện đang ở trọ tại quận 12, hàng ngày mưu sinh nhờ quán cơm Tấm nho nhỏ. Sức khỏe ngày một yếu dần nên nguyện vọng lớn lao nhất của cô là sớm được gặp lại con trai. Bởi vậy cô muốn chia sẻ rộng rãi câu chuyện của mình, mong con trai có thể xem được hoặc cộng đồng người Việt ở Đức kết nối, giúp đỡ cô tìm được Phúc.
Người mẹ già bật khóc vì xúc động và hạnh phúc khi nhận được cuộc gọi của con trai.
Trong rất nhiều những ông bố, bà mẹ đang ngày đêm tìm con thất lạc, cô Lan may mắn hơn rất nhiều khi mong ước bao năm qua đã trở thành hiện thực.
"Hôm đó là 22h đêm, có một người gọi điện cho tôi hỏi: "Cô có phải là cô Lan không?". Tôi nói đúng rồi, thì bên kia đáp: "Con là Phúc đây".
Tôi không biết phải nói gì, lúc đầu cũng sợ nhầm nên hai mẹ con hỏi han thêm một số thông tin để khẳng định lại thì tất cả đều trùng khớp. Tôi mừng lắm, hạnh phúc lắm, tưởng đâu mất con luôn rồi mà lại có một ngày được nói chuyện với con như thế. Hai mẹ con khóc rất nhiều. Tôi nghe tiếng con nói mà cứ cảm giác như con đang ở bên cạnh mình.
Phúc nói gia đình bên đó cũng đã nói cho con biết sự thật nên con gọi cho tôi ngay. Phúc đã có gia đình rồi và đang ở riêng. Phúc làm trong nhà nước, khá bận. Hai mẹ con nói chuyện hơn 1 tiếng đồng hồ. Tôi nhắn con nếu có thể hãy về thăm mẹ, tôi rất nhớ con. Nếu Phúc về, chắc tôi sẽ bỏ bán hàng rồi ôm con suốt ngày", cô Lan nghẹn ngào.
Câu chuyện của cô Lan đã lấy đi nước mắt của rất nhiều người. Ai cũng mong anh Phúc có thể sắp xếp, sớm về Việt Nam thăm mẹ, trọn vẹn cuộc đoàn tụ với đấng sinh thành.
Nguồn: Guufood
”Có nên về Việt Nam sống không hay chôn thân ở Châᴜ Âᴜ, nơi xứ người?”
Nhiều ոցười hỏi tôi: ”Có nên về Việt Nam sống không hay ϲhôn thân nơi xứ ոցười?”, biết trả ʟời thế nàօ đây và bản thân ϲủa ոhững ոցười sống ở Châu Âu sẽ được gì mất gì nếu họ ở ʟại?