“Gái nhảy“ Minh Thư hé lộ cuộc sống đầy nước mắt, h ối h ận muốn về nước khi mới qua Mỹ
Ly hôn với người chồng kém 6 tuổi, Minh Thư đã phải một mình nuôi con và có cuộc sống ít ai ngờ được.
10:22 05/12/2022
Minh Thư là một trong những diễn viên đình đám, từng rất được chú ý qua bộ phim Gái nhảy của đạo diễn Lê Hoàng vào năm 2003.
Có nhan sắc xinh đẹp và nghiệp diễn thành công nhưng con đường tình duyên của Minh Thư gặp nhiều trắc trở. Hai năm sau khi kết hôn cùng người chồng kém 6 tuổi, Minh Thư ly hôn và chấp nhận một mình nuôi con. Từ năm 2013, Minh Thư đưa con sang Mỹ tìm kiếm cuộc sống mới.
Trở về Việt Nam đầu tháng 11 để tham dự LHP quốc tế Hà Nội 2016, Minh Thư trải lòng những năm tháng cô đơn nơi đất khách và cuộc sống tự lập ở thời điểm hiện tại.
Diễn viên Minh Thư ở tuổi 40 vẫn giữ được vẻ ngoài xinh đẹp và mặn mà.
Ra đi không phải để tr ốn ch ạy tình cũ
– Trở về Việt Nam lần này, chị có những kế hoạch và hoạt động như thế nào?
Thực ra tôi không định về Việt Nam đợt này nhưng do nhận lời của Cục điện ảnh tham gia LHP quốc tế Hà Nội nên tôi quyết định trở về.
Chính vì gấp gáp như vậy nên tôi chỉ có thể ở lại Việt Nam trong 2 tuần, vừa ra Hà Nội tham gia LHP vừa vào TP.HCM để gặp gỡ bạn bè và ekip để chuẩn bị cho sản phẩm âm nhạc tôi sẽ thực hiện vào tháng 12 sắp tới.
Điều tôi vui mừng khi trở về chính là sự quan tâm của khán giả và truyền thông. Ngoài ra, tôi rất vui khi tham gia LHP và được gặp đồng nghiệp trong nghề diễn. 3 năm rồi tôi qua Mỹ và chưa có cơ hội nào để hội ngộ những người bạn của tôi trong nghề cả.
– Nhiều người vẫn tò mò về cuộc sống tại ở Mỹ của chị như thế nào?
Tại Mỹ, cuộc sống của tôi rất bận rộn, từ sáng đến chiều quay cuồng trong guồng quay trường lớp, tập thể dục, vũ đạo và chăm lo cho con cái nên gần như không có thời gian thảnh thơi.
3 năm qua, tôi đang tập trung học tiếng Anh. Ở bên đó, muốn làm gì cũng phải biết tiếng. Tôi cũng nhiều tuổi rồi, lại yếu tiếng Anh nên qua đó phải học rất nhiều để theo kịp công việc và cuộc sống. Đến thời điểm này, mọi thứ khó khăn, vấp váp ban đầu cũng đã qua, khả năng tiếng Anh của tôi cũng tăng lên đáng kể, tuy chưa thể bằng người bản xứ nhưng cũng nói, viết thành thạo.
Con gái tôi năm nay 7 tuổi, cháu cũng đi học như mẹ vậy (cười lớn). Vì cháu qua từ khi 4 tuổi nên hòa nhập nhanh, bây giờ có thể nói tiếng Anh rất sõi, nhiều khi đi cùng tôi, cháu còn làm phiên dịch cho tôi nếu như gặp những tình huống, từ ngữ khó.
– Đến bây giờ, vẫn có nhiều người băn khoăn về lí do qua Mỹ của chị? Lúc đó, chị đâu phải đã hết thời mà quyết định ra đi như thế?
Có nhiều người hỏi tôi câu này và bảo tại sao lại ra đi như thế trong khi ở Việt Nam tôi còn là một diễn viên có tiếng, vẫn nhận được nhiều lời mời đi quay, đi diễn ở nhiều nơi.
Thực ra, quyết định nào trong đời của tôi cũng đến rất tình cờ và bất ngờ như một cái duyên vậy, trước đó là phim Gái nhảy và sau này là quyết định sang Mỹ, cả hai đều đến rất nhanh mà tôi không ngờ trước.
Về quyết định sang Mỹ, tôi nảy ra ý định này xuất phát từ suy nghĩ muốn học tập và trau dồi thêm bản thân. Muốn như vậy, tôi buộc phải đi một nước nào đó xa, còn nếu ở Việt Nam, tôi sẽ bị guồng quay của showbiz cuốn đi, suốt ngày đi quay, đi diễn thì không thể nào học nổi.
Bên cạnh đó, tôi cũng mong con gái tôi có môi trường học tập, phát triển tốt, sau này lớn lên có nhiều cơ hội và tương lai tốt hơn. Hồi đó, tôi không băn khoăn và đắn đo nhiều về quyết định ra đi, mà “máu” và phấn khởi lắm. Nhưng đến khi qua đó rồi, tôi mới thấy đắn đo nhiều.
Minh Thư từng hối hận và muốn trở về Việt Nam khi mới qua Mỹ.
Chị gặp nhiều khó khăn và trắc trở nên thấy hối hận?
Cũng có thể nói là vậy. Giai đoạn đầu, tôi gặp nhiều trắc trở và khó khăn lắm. Lúc mới qua, tôi không có người thân, gia đình hay bố mẹ, bạn bè cũng chỉ là một vài người trong giới giải trí lâu quá rồi không gặp. Tôi một mình phải tự lo mọi thứ, từ thuê nhà đến thuê xe ô-tô, thi lại bằng lại, học luật,…
Khổ một nỗi, lúc mới qua, tôi yếu tiếng Anh nên rất khó trong giao tiếp, nói gì người ta cũng không hiểu, đường xá cũng chẳng biết đi lại như thế nào, luật pháp cũng không nắm được,… Nhìn chung, phải làm lại mọi thứ từ đầu.
– Quyết định ra đi như vậy, lẽ ra chị phải chuẩn bị và tìm hiểu mọi thứ thật kĩ càng chứ sao lại để mọi thứ khổ sở thế? Chị ra đi vì trốn chạy chuyện tình cảm đổ vỡ phải không?
Ai cũng nghĩ vậy cả, lúc tôi ra đi là thời điểm hai năm sau khi ly hôn với chồng cũ. Nhiều người hay hỏi có phải vì tôi vẫn còn nặng tình, buồn khổ nhiều sau chia tay nên mới ra đi để trốn chạy không?
Đến giờ, tôi ngẫm lại thì thấy rõ không phải là tôi trốn chạy. Thứ tình cảm đó đã qua lâu rồi, sau khi ly hôn tôi cũng đã tìm hiểu một vài người đàn ông mới nhưng không hợp nên không đi đến đâu.
– Thế hóa ra sự ra đi của chị là một quyết định bồng bột hay sao?
Cũng không hẳn, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu khi xưa tại sao mình ra quyết định ra đi vội vàng đến thế. Nhưng chính vì vậy, mà ngày hôm nay nhìn lại, tôi cảm thấy mình đã vượt qua được những thứ quá khó khăn và sự ra đi ngày đó là một quyết định đúng đắn. Ba năm qua, tôi đã bản lĩnh, tự lập và trưởng thành hơn rất nhiều qua những sóng gió.
– Trở lại với cuộc sống bên Mỹ, đặc biệt là những ngày đầu mới qua, chị có kỉ niệm hay điều gì đáng nhớ không?
Có nhiều đêm, tôi khóc ướt gối. Tôi đã quyết định ra đi rồi thì không hối hận nhưng mà cảm xúc buồn tủi thì không thể tránh được. Ở Việt Nam, tôi là một diễn viên cũng có tiếng trong giới, cuộc sống hàng ngày ổn định, sung sướng và chẳng phải làm gì vì đều có người giúp việc, đi đâu thì có tài xế đưa đón. Trang điểm cũng có chuyên gia hỗ trợ từ tóc tai đến trang phục,…
Trong khi đó, sang Mỹ, tôi phải tự làm tất cả mọi thứ, cảm giác của tôi như rơi từ trên cao xuống vậy. Tôi hoang mang và không biết bắt đầu từ đâu, mọi thứ quá nhiều khó khăn và chông gai. Đến giờ đã 3 năm trôi qua, những khó khăn, vấp váp đã không còn và tôi thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.
– Chị nuôi dưỡng niềm đam mê nghệ thuật như thế nào khi xa Việt Nam?
Bên Mỹ, tôi không có điều kiện đóng phim vì không có môi trường như ở Việt Nam. Tôi tìm niềm vui trong ca hát và thường đi diễn vào dịp cuối tuần. Trung bình, khoảng 2,3 tuần tôi có một show. Tôi cũng tham gia vào các cuộc hội ngộ, tiệc tùng của các anh chị em nghệ sĩ bên đó để vừa có cơ hội giao lưu, mở rộng mối quan hệ và thỏa nỗi nhớ nghề, đỡ nhớ Việt Nam hơn.
Nữ diễn viên khẳng định mình ra đi không phải để trốn chạy cuộc hôn nhân với người chồng cũ kém 6 tuổi.
Đời tôi không cần đàn ông nữa
– Chị trang trải cuộc sống ở Mỹ ra sao? Hai, ba tuần mới có một show diễn thì tôi e rằng, cát-sê không thể đủ để chị nuôi con, tiêu dùng hàng ngày?
Nhìn chung cũng khó khăn lắm, bên đó đời sống cao và cái gì cũng rất đắt đỏ. Đến bây giờ, tôi vẫn phải ở nhà thuê và chỉ mới chỉ mua được xe hơi để đi lại thôi.
Cuộc sống thay đổi nên mình cũng phải thay đổi thói quen để phù hợp với hoàn cảnh, điều kiện mới. Hồi ở Việt Nam, tôi đi shopping nhiều, thậm chí còn bay qua Singapore mua đồ hiệu. Còn bây giờ, tôi không đi shopping nữa mà dành dụm tiền bạc để lo cho chi tiêu, ngày xưa một năm tôi mua ba túi hiệu, còn bây giờ có khi ba năm mua một túi (cười lớn).
Hoàn cảnh mới buộc tôi phải cân bằng. Ngoài ra, tôi vẫn còn thu nhập ở Việt Nam, hàng tháng tôi vẫn nhận được tiền từ việc cho thuê nhà và xe hơi. Đó là cái cơ bản cần phải có để trang trải cuộc sống ở Mỹ, chứ còn cát-sê đi hát thì chắc không đủ được. Tôi phải trả học phí cho hai mẹ con và chi cho nhiều khoản khác, rất tốn kém.
– Chị vừa chia sẻ về việc khóc nhiều khi qua Mỹ, nhưng giọt nước mắt đó có phải phần nào vì cô đơn không?
Không, tôi có con rồi nên không thấy cô đơn. Tôi khóc vì nhớ nhà, nhớ Việt Nam, nhớ phòng ngủ, nhớ chiếc xe hơi của mình vì đã gắn bó với nó lâu quá rồi.
Tôi cũng khóc vì nhớ nghề diễn bởi đã gắn bó với nó 21 năm. Những điều đó làm tôi buồn và suy nghĩ rồi khóc ghê lắm, dằn vặt mình rằng liệu quyết định sang Mỹ có đúng không. Thật ra, tôi đã định trở về để tiếp tục đóng phim nhưng bạn bè khuyên can, động viên cố gắng nên tôi lại ở lại. Căn bản, nếu tôi trở về lúc đó sẽ giống như kẻ thua cuộc vì lựa chọn sai lầm vậy, ê chề lắm.
– Đàn ông bây giờ, có vị trí như thế nào trong cuộc sống của chị?
Tôi thấy mình không cần đàn ông nữa, có con là đủ quá rồi. Từ xưa đến giờ, tôi đã quen một mình, sống tự lập từ nhỏ nên đâu cần đến ai.
Thực ra, bên Mỹ, tôi cũng có nhiều người đàn ông quan tâm mình, kiểu “vệ tinh” đó. Nhưng tôi thấy mình chưa ổn định được cuộc sống, ngay cả đến bây giờ, nếu coi sự ổn định là 10 thì tôi mới chỉ được 4 thôi. Tôi còn nhiều nỗi lo và phải quan tâm đến nhiều thứ quá, đặc biệt là chăm sóc con gái nên chưa dám mở lòng đáp lại tình cảm của ai.
Minh Thư khẳng định mình không cần đàn ông nữa dù xung quanh có nhiều vệ tinh.
– Vấp váp trước đấy làm chị thấy sợ hãi trước những cuộc tình mới?
Cũng chẳng phải đâu. Ở Việt Nam, sau khi ly hôn, tôi cũng thấy bình thường mà chẳng nặng nề gì. Ở đời, làm gì có ai hoàn hảo đâu, cái gì của mình là của mình, hết duyên thì đi.
Tôi cũng không đặt nặng vấn đề tình cảm, tôi không yêu kiểu “sống chết”, “đập đầu vào tường”. Yêu đấy rồi chia tay đó, cũng là điều bình thường trong cuộc sống thôi mà.
Đôi khi không có ai bên cạnh những dịp Lễ Tết thì cũng buồn nhưng rồi cũng qua, mình phải chấp nhận thôi.
– Chị chăm lo cho bố mẹ mình hiện tại ra sao khi xa Việt Nam?
Bố tôi đã mất cách đây 7 năm. Mẹ tôi hiện sống với anh trai tôi ở Việt Nam nhưng bà cũng thường xuyên qua Mỹ thăm cháu. Đó cũng là điều khiến tôi hạnh phúc.
– Dự định của chị trong thời gian tới?
Ở Mỹ, tôi không có điều kiện đóng phim nên chuyển qua đi hát. Tôi hi vọng sẽ nhận được những tình cảm của khán giả khi mình chuyển qua một lĩnh vực nghệ thuật khác, dù tôi hát không hay nhưng đó là cả tâm tình và trái tim của tôi. Thời gian tới, tôi sẽ về Việt Nam làm album, MV và gửi tới khán giả.
Dòng nhạc của tôi theo đuổi là dance sôi động để khoe vũ đạo, ngoài ra thỉnh thoảng tôi cũng hát bolero.
Tôi tính dành ít nhất 3 năm tới ở Mỹ để tiếp tục việc học ngoại ngữ, sau đó dự định về cuộc sống và nghề nghiệp như thế nào thì đến lúc đó mới quyết định được. Nhiều khả năng, tôi sẽ sống hẳn ở Mỹ, mỗi năm trở về Việt Nam vài tháng để làm nghề, gặp gỡ đồng nghiệp.
Giữ thói quen xấu của người Việt khi sang Mỹ, nam thanh niên nhận bài học ‘nhớ đời‘
Đọc tâm sự của anh này xong mới thấy, đúng là dân ta, nhiều người còn sống vô kỷ luật thật. Kiểu ra đường đội mũ, đi đúng luật vì để ko bị CSGT bắt phạt chứ ko phải vì sự an toàn của bản thân mình ấy. Thế nên lúc ko có CSGT thì cứ ngang nhiên mà phạm luật, dẫn đến tai nạn giao thông, bao cảnh thương tâm….