Một ông cụ già yếu chuyển tới sống với con trai, con dâu và cháu trai 4 tuổi. Tuổi già sức yếu, tay ông cụ luôn luôn run rẩy, mắt mờ đục đi, thậm chí đi lại còn không vững. Ban đầu, tất cả mọi người đều dùng bữa cùng nhau trên bàn ăn. Tuy nhiên, với đôi tay lúc nào cũng run bần bật và đôi mắt đã không còn nhìn rõ, việc ăn uống trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Thức ăn và đồ uống vương vãi khắp chỗ ngồi của ông cụ. Điều này khiến cho con trai và con dâu ông vô cùng bực mình.
“Chúng ta phải làm gì đó với ông nội thôi. anh không thể chịu đựng nổi cách ăn uống ồn ào, bừa bộn và thức ăn vương vãi đầy trên sàn như vậy nữa”, anh con trai nói với vợ.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng anh con trai kê thêm một chiếc bàn nhỏ ở trong góc làm bàn ăn cho bố. Ông cụ ngồi ăn thui thủi một mình trong khi gia đình con trai vui vẻ ăn tối ngay bên cạnh.
Sau khi làm vỡ vài chiếc đĩa, đĩa đựng thức ăn của ông cụ được đựng vào một chiếc bát gỗ. Thỉnh thoảng nhìn sang phía chiếc bàn nhỏ, mọi người đều nhận thấy những giọt nước mắt chầm chậm lăn trên má ông cụ.
Thế nhưng, những gì mà hai vợ chồng người con trai thốt ra chỉ là những lời chì chiết gai góc bất cứ khi nào ông cụ làm rơi dao nĩa hay làm đổ thức ăn. Trong suốt thời gian đó, cậu con trai 4 tuổi đã lặng im quan sát tất cả.
Một hôm trước bữa ăn tối, ông bố nhìn thấy con trai nhỏ đang chơi gì đó với miếng gỗ thừa trên sàn nhà liền nhẹ nhàng hỏi xem cậu bé đang làm gì.
Bằng một giọng nói đáng yêu, ngây thơ hết sức cậu con trai cười và nói: “Con đang làm một cái bát gỗ nhỏ cho ba mẹ ăn khi ba mẹ già đi đó”. Trả lời xong cậu bé quay trở lại chăm chú với trò chơi còn dang dở.
Cậu bé lặng lẽ quan sát cách bố mẹ cư xử với ông nên đã quyết định làm trước một chiếc bát gỗ để phục vụ bố mẹ lúc về già.
Nghe những lời như kim đâm vào tim đó, vợ chồng anh con trai chẳng thể nói gì. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má cả hai người. Mặc dù không ai nói với ai câu gì nhưng cả hai vợ chồng đều biết họ sẽ phải làm gì.
Trong bữa tối hôm đó, anh con trai đã nắm lấy bàn tay run rẩy của bố mình, nhẹ nhàng dắt ông trở lại bàn ăn ngồi cùng với cả gia đình.
Từ đó cho tới những ngày cuối cùng của cuộc đời, ông cụ vẫn luôn ăn tối cùng gia đình còn con trai và con dâu cũng chẳng ai để ý tới chiếc đĩa bị rơi, vết sữa đổ hay khăn trải bàn bị ố nữa.
“Gieo nhân nào thì gặt quả nấy”, ở hiền gặp hiền, ở ác gặp ác. Dù mối quạn hệ giữa cha mẹ con cái không tốt nhưng đến khi cha mẹ rời khỏi cõi đời này, bạn sẽ hiểu họ có ý nghĩa như thế nào trong cuộc đời mình.
Con cái cũng sẽ nhìn vào cách cư xử của bố mẹ với ông bà mà học tập. Hay nói cách khác, bạn đối xử với bố mẹ mình thế nào thì sau này con cái bạn cũng sẽ đối xử với bạn đúng như thế. Đó chính là luật nhân quả ở đời.
Chính vì vậy, khi còn có thể hãy luôn kính trọng, quan tâm, chăm sóc và yêu thương những người đã có công sinh thành để sau này không phải hối hận và hổ thẹn với chính bản thân mình.