6 năm lưu lạc xứ người, tôi đem 3 tỷ về nhưng suýt ngất vì chồng đang làm giỗ cho mình
Tôi không nghĩ mình lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế. Cũng chỉ vì cuộc sống mưu sinh mà tôi phải rứt áo xa xứ làm ăn. Sau đó gặp vài biến cố rồi mãi mới về được. Giờ vợ chồng con cái đoàn tụ, vừa mừng vừa buồn vì chồng cứ nghĩ là mình đã không còn.
15:02 04/11/2022
Chúng tôi cưới nhau khi hai đứa mới 25 tuổi. Cả hai đều không nghề nghiệp ổn định, chồng tôi đi làm xây vất vả lắm. Khi đó tôi sinh con đầu lòng nên chỉ ở nhà chăm cháu, mọi chi phí đều phụ thuộc vào đồng tiền ít ỏi chồng kiếm được. Đã vậy anh còn hay bị chủ nợ lương, có lúc đi vay mượn tiêu hết trước rồi. Khi lấy được tiền công thì trả nợ cũng hết, thậm chí âm vào.
Bố mẹ hai bên cũng nghèo nên chẳng cho hai đứa được gì cả. Đã vậy bố mẹ chồng còn bệnh suốt, tiền thuốc thang hằng tháng cũng tốn kém. Nhưng chúng tôi nào dám kêu ca gì, phận làm con chăm sóc bố mẹ già là chuyện đương nhiên rồi.
Cái sự ở đời đã khổ thì cuộc sống nó cứ gặp hết vận nọ hạn kia mọi người ạ. Chồng tôi đi làm không may sập giàn giáo bị thương rất nặng, lại tốn không biết bao nhiêu tiền chữa trị. Suốt 1 năm đó gia đình chật vật vô cùng. Chúng tôi phải thế chấp cả căn nhà để vay ngân hàng mới có tiền trang trải. Sau đó tôi đi làm thuê làm mướn nhưng mỗi tháng cũng phải trả tiền lãi, rồi đủ thứ chi tiêu trong nhà, tốn kém vô cùng.
Đợt đó có bạn rủ sang nước ngoài làm ăn. Tôi nghe cũng thấy xuôi tai, sang đó xa nhà, xa con cái nhưng bù lại tôi có thể kiếm gấp mấy lần bên này, sẽ có tiền để trang trải nợ nần, gửi về cho chồng nuôi con.
Suy nghĩ rất lâu rồi tôi mới dám nói với chồng. Lúc đầu anh ngăn cản luôn:
“Đừng đi em ạ, sang đó xa lắm biết mấy năm mới được về?”.
“Thì mình đi 3, 4 năm cũng về rồi anh. Sang đó kiếm được tiền em sẽ gửi trả nợ, chứ giờ ở nhà đi làm thuê lương ba cọc ba đồng biết bao giờ mới thoát khỏi cảnh này anh”.
Chồng tôi một mực không cho vợ đi. Anh bảo luôn:
“Thôi ở nhà. Em nhìn gương bao nhiêu người đi kìa, không bị thế này thì thế kia. Rồi sang đó lại quên chồng con ở nhà, sau về rồi sớm muộn cũng bỏ chồng”.
"Có phải ai cũng thế đâu".
Tôi biết anh chỉ sợ vợ sang đó nảy sinh chuyện này chuyện kia rồi mất vợ. Thế nhưng tôi thuyết phục mãi, giải thích cho chồng hiểu mình chỉ đi để kiếm tiền, hứa sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ. Vì giữa tôi và anh còn tình nghĩa vợ chồng sâu nặng, và con cái nữa làm sao có thế dễ dàng dứt bỏ. Người ta thế nào tôi không biết, chứ trong thâm tâm tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội chồng cả.
Thuyết phục mãi cuối cùng chồng mới đồng ý cho tôi đăng ký đi nước ngoài lao động. Thế nhưng anh vẫn buồn lắm, cứ nhấp nhổm mãi không yên. Có hôm hai đứa thức gần như trắng đêm vì lo đến mức không thể ngủ được.
Nghe tiếng chồng thở dài tôi cũng khẽ hỏi:
“Anh bị mất ngủ à?”
“Không, anh lo chẳng biết em đi rồi thế nào. Một thân một mình sang đấy có an toàn không? Rồi lúc ốm đau hay có chuyện gì thì làm thế nào”.
“Ôi anh không phải lo những chuyện đó đâu. Sang đấy dần rồi cũng quen môi trường thôi. Với lại cũng có nhiều người đi mà, có phải riêng mình em đâu mà anh sợ”.
Tôi đăng kí xong thì cũng được nhận hồ sơ rồi tiến hành làm các thủ tục cần thiết. Sau đó chúng tôi được tập trung học tiếng nước ngoài cấp tốc trong mấy tháng. Lúc đấy, thỉnh thoảng chồng tôi vẫn còn bàn lùi với vợ:
“Hay là em đừng đi nữa, nói thật là anh lo đến mất ăn mất ngủ luôn rồi đây. Ở nhà với bố con anh, có gì ăn nấy. Lúc nào anh khoẻ hẳn sẽ đi làm để trả nợ”.
Nhiều lúc nghe chồng cản tôi cũng định rút hồ sơ, không đi nữa. Vậy nhưng chẳng ngày nào chủ nợ không đến tận nhà đòi tiền. Với đồng tiền công ít ỏi hằng tháng, tôi trả lãi ngân hàng đã gần hết, nói gì đến trả được gốc, rồi còn nuôi gia đình nữa. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi vẫn quyết tâm đi, lúc đó mình không cứng rắn, cứ mềm lòng vì chồng con thì không bao giờ khá lên được.
Mặc dù biết rằng đi xa mấy năm, đương nhiên là tôi nhớ chồng, nhớ con lắm chứ. Vì cuộc sống mưu sinh mới phải nhắm mắt đưa chân thôi, chứ nếu được như người ta tôi cũng chẳng ham hố đến nơi xa lạ kiếm tiền cho khổ.
Học tiếng 3 tháng thì tôi được bay. Ra nước ngoài tôi vào làm trong nhà máy đúng như thoả thuận ban đầu của bên môi giới. Thế nhưng lương của tôi không được trả như những gì đã hứa hẹn ban đầu. Trong khi đó tôi phải làm việc cật lực, tăng ca liên tục. Đi làm về đến phòng chỉ muốn ngủ, đã thế còn lệch múi giờ với ở nhà nên muốn gọi cho chồng con cũng khó. Thỉnh thoảng mới gặp được chồng, chỉ nói với nhau vài phút lại phải tắt vì sợ tốn tiền.
Chồng lúc nào cũng lo lắng hỏi tôi ở bên đó có ổn không? Công việc ra sao? Dù vất vả, nhớ nhà, nhớ chồng con đến phát khóc, nhưng tôi cố gắng kìm nén, bảo với chồng mình vẫn ổn, công việc tốt để anh an tâm. Lúc vừa tắt máy xong thì tôi cứ thế khóc tu tu. Ở bên đó mấy chị em cùng phòng cũng khóc vì ai đều nhớ nhà như nhau.
Làm được gần 1 năm trời mà tôi mới trả được hết nợ cái khoản đã ký vay với công ty môi giới trước đó để đưa mình sang. Một phần ít ỏi tôi trích ra gửi về cho chồng để nuôi con.
Làm được hơn 1 năm, công việc cực khổ quá, thu nhập thì chẳng được đáng bao nhiêu. Đợt đó tôi ham hố nên nghe theo chị họ trốn ra ngoài kiếm việc khác chứ không làm cho công ty cũ nữa. Vậy nhưng có một điều là công ty cũ giữ hộ chiếu, tôi không thể lấy được. Chị kia thì cứ hứa hẹn là kiểu gì làm mấy năm sau có tiền rồi sẽ tìm được cách về.
Thế là đang yên thì tôi trở thành lao động chui. Tôi đến làm chỗ mới lương cao hơn hẳn, chủ trả hết lương trong tháng, tôi chia một phần chuyển về cho chồng, một phần giữ trong tài khoản riêng để phòng thân.
Làm ở đó công việc không quá vất, lương cao, thế nhưng vì làm chui nên tôi bị chủ thu hết điện thoại, thỉnh thoảng mới cho cầm để gọi về nhà. Tôi đành thú thật với chồng tình hình của mình như vậy. Nghe xong anh lo lắng lắm, cứ bảo tôi sống chết thế nào cũng phải tìm cách để về.
Vậy nhưng vì ham kiếm tiền, tôi đành ở lại vì muốn kiếm một khoản kha khá trong tay mới về còn có cái làm vốn sau này.
Chỗ của chủ đó tuy công việc không nặng nhọc, lương lại cao nhưng chẳng được tự do thoải mái. Tôi quyết định bỏ đến nơi khác làm tiếp. Thế nhưng xui hơn là lần chuyển chỗ này tôi còn bị thu hết sạch đồ, điện thoại cũng không được liên lạc với người thân. Khi ấy tôi sợ hãi lắm, chẳng liên lạc được về nhà, với người quen.
Tôi cứ làm việc trong sợ hãi, lo âu như thế một thời gian dài. Cũng may là người ta không hành hạ, không đánh đập gì cả, chỉ giám sát làm việc thôi. Làm hơn 1 năm thì tôi được về. Lúc đó họ trả thẻ ngân hàng cho tôi. Vậy là lưu lạc bên này gần 6 năm, cuối cùng trong tay tôi có hơn 3 tỷ, một số tiền không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ.
Tôi tìm cách để về nhà, được mọi người bên đó giúp đỡ, chỉ từng đường đi nước bước, cuối cùng tôi cũng có ngày được trở về. Thật sự là mừng đến phát khóc luôn mọi người ạ. Từ khi tôi không liên lạc được với chồng là hơn 1 năm trước rồi.
Vì muốn cho chồng con bất ngờ nên tôi không thông báo gì hết chỉ lẳng lặng về. Vậy nhưng mọi người biết không, đến nhà tôi run cả người khi thấy chồng đang làm đám giỗ cho mình. Trên ban thờ, anh còn in ảnh chân dung của tôi đóng khung, hương khói đàng hoàng nữa.
Lúc thấy tôi về, cả nhà chồng ai nấy cuống lên. Chồng tôi thì cứ dụi mắt, lắp ba lắp bắp:
“Vân à, sao em về vậy? Có phải em không đấy?”
“Không em thì ai? Sao nào, em đi lâu quá, anh không nhận ra vợ nữa à”.
Cả nhà tôi đoàn tụ mừng đến rơi nước mắt mọi người ạ. Mẹ chồng thì khóc tu tu, cứ nắm tay tôi nước mắt ngắn dài. Hoá ra hơn năm trước tôi đột nhiên mất liên lạc. Người ở nhà lại tưởng tôi lành ít dữ nhiều. Hơn một năm không tin tức, vậy nên chồng tôi đã lập ban thờ, còn làm mâm cơm giỗ cho vợ nữa mới sợ chứ.
Biết tôi khoẻ mạnh trở về, chồng mắt đỏ hoe vì mừng. Con gái thì cũng phớn phở, cứ quấn bên mẹ mãi. Lúc tôi đi con mới có hơn 2 tuổi, giờ đã học lớp 3 rồi mới được gặp mẹ, thương ơi là thương.
Cũng may là chồng tôi chưa có bà hai, chứ không mình về cũng bối rối lắm. Giờ tôi có một chút tiền vốn trong tay rồi, vợ chồng cùng nhau làm ăn, nuôi gia đình. 6 năm lưu lạc xứ người đối với tôi thế là quá đủ rồi. Giờ là quãng thời gian tôi sẽ ở bên chồng con, chăm lo cho cuộc sống gia đình mình. Trải qua bao nhiêu chuyện, giờ tôi thấy cuộc sống mới quý giá làm sao, tôi không dám mơ mộng gì xa xôi nữa, chỉ cần gia đình mình luôn bình an, mạnh khoẻ và vui vẻ bên nhau là quý giá lắm rồi.
Hiểm họa từ nghề nail cho Việt kiều mưu sinh ở trời Tây: Cẩn thận không thừa
Những người Việt tại Mỹ lấy nghề nail làm kế sinh nhai đang đứng trước các nguy cơ về sức khỏe.